“Có những vết thương không chảy máu… nhưng đau suốt đời. Và đa phần, nó đến từ nơi ta gọi là: nhà.”
Người ta thường nghĩ, gia đình là nơi bình yên nhất.
Là nơi ta được thương, được hiểu, được ôm vào lòng dù ngoài kia gió bão đến đâu.
Nhưng… có những người, lại lớn lên trong một mái nhà đầy lạnh lẽo.
Nơi lời nói sắc như dao,
Nơi sự kỳ vọng đè nặng lên đôi vai nhỏ bé,
Nơi tình thương có điều kiện, và sự im lặng giết chết cả tuổi thơ.
Vết thương từ người dưng, có thể khóc một trận, rồi quên.
Vết thương từ người thân, thường không có nước mắt –
chỉ có những đêm dài không ngủ,
những năm tháng lầm lì,
và một đứa trẻ bên trong mình vẫn cứ âm thầm gào lên:
“ ba/mẹ không thương mình “
Có những người đã đi gần hết cuộc đời…
vẫn chưa từng được một lần “được là chính mình” trước mặt gia đình.
Luôn phải ngoan, luôn phải giỏi, luôn phải im lặng, luôn phải gồng.
Và lớn lên với một niềm tin méo mó rằng:
“Tôi không xứng đáng để được yêu thương.”
Nhưng An muốn bạn biết điều này:
Chúng ta không cần tiếp tục lặp lại.
Không cần phải mang vết thương đó đi hết cuộc đời.
Không cần phải nuốt vào lòng sự tủi thân, chỉ vì đó là “máu mủ”.
Bạn có quyền chữa lành.
Bạn có quyền vẽ lại bản đồ yêu thương cho chính mình.
Bạn có quyền trở thành cha, mẹ, bạn thân của đứa trẻ trong tim bạn mà không cần phải chờ ai bù đắp nữa.
Và khi bạn làm được điều đó…
Bạn không chỉ cứu lấy mình mà bạn đang cứu luôn cả thế hệ sau không phải mang theo nỗi đau ấy nữa.
⸻
An thương lắm những ai đang lặng lẽ ôm vết thương từ gia đình, tự tìm hành trình chữa lành tổn thương cho mình 

Mong bạn tìm được ánh sáng từ bên trong – để trở thành ngôi nhà an lành cho chính mình. An ở đây và lắng nghe và để kết nối vs những linh hồn đầy vết sướt 

Nhận xét
Đăng nhận xét