VẠN SỰ TUỲ DUYÊN
Em thấy không giữa thế giới bao la Hàng vạn người mà ta từng gặp gỡ Người lặng lẽ, an nhiên như cây cỏ Người thâm trầm, lạnh tựa ...khói sương xa. Có những người tâm thiện như sen hoa Tặng cho đời vẻ thanh tao thuần khiết Chỉ nhìn thôi cũng thấy thương tha thiết Đem an hoà gieo khắp miền nhân gian. Có những người dìu dịu tựa hoa lan Mang một nét trong ngần... yêu đến lạ Hương nhẹ nhàng, mênh mang đi muôn ngả Để ai ai cũng muốn...được gần thôi...! Có những người thong thả như mây trôi Chẳng bận tâm chuyện đời nhiều trong đục Buồn hay vui không quá ư thổn thức ! Ngược xuôi gì cũng chậm rãi an yên...! Cuộc đời mà, mỗi người một nét riêng Sẽ có người cho em một chỗ dựa Xua giá băng, bão giông ... dừng sau cửa Để cả đời là điểm tựa cho em..! Em hãy giữ lòng vui vẻ an nhiên Đừng để tâm quá nhiều điều được - mất Càng nghi ngờ - càng tổn thương chất ngất Càng bận lòng ... càng đau khổ biết không? Và em nhé luôn bình thản thong dong Bởi nhân gian...ta mang thân lữ khách Mai này xa không giận