Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2021

VẠN SỰ TUỲ DUYÊN

  Em thấy không giữa thế giới bao la Hàng vạn người mà ta từng gặp gỡ Người lặng lẽ, an nhiên như cây cỏ Người thâm trầm, lạnh tựa ...khói sương xa. Có những người tâm thiện như sen hoa Tặng cho đời vẻ thanh tao thuần khiết Chỉ nhìn thôi cũng thấy thương tha thiết Đem an hoà gieo khắp miền nhân gian. Có những người dìu dịu tựa hoa lan Mang một nét trong ngần... yêu đến lạ Hương nhẹ nhàng, mênh mang đi muôn ngả Để ai ai cũng muốn...được gần thôi...! Có những người thong thả như mây trôi Chẳng bận tâm chuyện đời nhiều trong đục Buồn hay vui không quá ư thổn thức ! Ngược xuôi gì cũng chậm rãi an yên...! Cuộc đời mà, mỗi người một nét riêng Sẽ có người cho em một chỗ dựa Xua giá băng, bão giông ... dừng sau cửa Để cả đời là điểm tựa cho em..! Em hãy giữ lòng vui vẻ an nhiên Đừng để tâm quá nhiều điều được - mất Càng nghi ngờ - càng tổn thương chất ngất Càng bận lòng ... càng đau khổ biết không? Và em nhé luôn bình thản thong dong Bởi nhân gian...ta mang thân lữ khách Mai này xa không giận

Điều cha mẹ thông minh không làm khi nói chuyện với con

Hình ảnh
 https://zingnews.vn/dieu-cha-me-thong-minh-khong-lam-khi-noi-chuyen-voi-con-post1257681.html Ngôn ngữ có khả năng gây sát thương và tổn hại lòng tự trọng. Những cha mẹ thông minh sẽ không nói những điều này trước mặt con. 1. Dùng lời tiêu cực để mắng con: Chỉ trích, mắng con là hành động gây tổn thương tâm lý lâu dài. Nhiều cha mẹ có quan niệm mắng sẽ giúp con cứng cỏi, trưởng thành hơn. Thực tế, những lời la mắng là vũ khí sát thương mạnh nhất, khiến trẻ nhút nhát và tổn thương lòng tự trọng. Thậm chí, những lời này có sức tác động mạnh hơn đánh đập. Nghiên cứu của tiến sĩ trường Y Harvard Martin Teicher và các cộng sự cho thấy lạm dụng trẻ em bằng lời nói gây ra những thay đổi vĩnh viễn với một số bộ phận não đang phát triển. Vì thế, những cha mẹ thông tin sẽ luôn cẩn trọng trong lời nói và không dùng lời lẽ nặng nề để mắng con. Ảnh: Parents. 1. Dùng lời tiêu cực để mắng con:  Chỉ trích, mắng con là hành động gây tổn thương tâm lý lâu dài. Nhiều cha mẹ có quan niệm mắng sẽ giúp con

Đạo sĩ tiên đoán chính xác số mệnh của vị danh tướng thời Tống

Hình ảnh
 https://tinhhoa.net/dao-si-tien-doan-chinh-xac-so-menh-cua-vi-danh-tuong-thoi-tong.html Tục ngữ có câu: “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại Thiên”, Diêm Vương nói canh 3 chết thì không thể sống được tới canh 5. Cổ nhân tin rằng, vận mệnh, sự nghiệp của con người sớm đã được an bài. Vậy nên không phải cát thì là hung, khi nào đến cũng là được định trước rồi. Trương Tuấn là tể tướng nhà Nam Tống, lãnh tụ của phái kháng Kim trong lịch sử Trung Quốc. (Ảnh: Wikipedia) Trương Tuấn (1097 – 1164), tự Đức Viễn, là một danh tướng chống Kim của triều đại nhà Tống. Vào thời Tống Huy Tông, ông thi đậu tiến sĩ, giữ các chức quan như Xu Mật Viện biên tu, Điện trung thị Ngự sử… Vào thời Tống Cao Tông, ông được triều đình trọng dụng, thăng đến chức Thiếu bảo Kiểm giáo, Định quốc quân Tiết độ sứ, Hữu tướng. Sau khi Tống Hiếu Tông kế vị, ông được phong làm Ngụy quốc công.  Trương Tuấn trải qua 5 triều đại và được 3 đời hoàng đế trọng dụng. Sự nghiệp làm quan rạng danh mấy chục năm của ông sớm đã được một đạo

Và miệng người như rắn độc mỉa mai…

  Tôi thật lòng mong mọi người được bình an Bởi đã từng chung sống cùng hoảng loạn Đã từng thấy cuộc đời không tia sáng Và miệng người như rắn độc mỉa mai… Nhưng cuối cùng, sau một giấc ngủ dài Ai biết được ngày mai ta còn thức? Còn được thấy một mùa Hè nóng nực Hay run người, trong giá rét mùa Đông… Không biết ngày mai tôi còn ở đây không Nên nhất định, hôm nay cần hạnh phúc. #𝓷𝓰𝓸𝓪𝓸𝓷𝓸𝓽𝓮𝓼 Liêu Hà Trinh Ảnh: Nhặt trên mạng. Giữa mùa đông hoa tulip vẫn nở…

RỒI CŨNG PHẢI QUÊN...!

  Hai đứa mình từ lạ hóa thành quen Rồi từ quen bỗng trở thành xa lạ Tại định mệnh quá trớ trêu nghiệt ngã Hay tại chúng mình đã vội vã quay lưng ? Từ người thương, hai đứa hóa người dưng Từ thân thiết bỗng thành ra lạnh nhạt Đời đã thế chẳng thể nào đổi khác Sao cõi lòng vẫn man mác buồn tênh ? Nhớ thật nhiều rồi cũng phải lãng quên Yêu đắm đuối nhưng mãi hoài tay trắng Bỗng thấy tiếc cho cuộc tình quá ngắn Quá mong manh và cũng quá ngọt ngào Mây nghìn năm rong ruổi giữa trời cao Ta suốt kiếp ôm nỗi đau thầm kín Đành gói lại chút vấn vương bịn rịn Rồi giấu vào dưới tận đáy con tim Chẳng biết nói gì nên chọn lựa lặng im... RỒI CŨNG PHẢI QUÊN...!