Con bỗng sợ cuộc đời này quá mẹ ơi
Con bỗng sợ cuộc đời này quá mẹ ơi Lòng người bạc như vôi- miệng đời toàn chát đắng Đứa khờ khạo như con cứ ngỡ người ta cười là bình lặng Đâu biết nơi tâm bão dừng thường sóng lặng bể yên Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải năm tháng triền miên Cũng không phải bão táp phong ba hay sóng cuồng biển động Thứ đáng sợ nhất trên đời là lòng người tưởng rộng Hoá ra lại hẹp đến khôn cùng Người ta cứ tàn nhẫn, lạnh lùng Giẫm đạp lên nhau, mỉa mai nhau mà sống Người ta đề phòng nhau- từng ánh nhìn thận trọng Ráo hoảnh trước thế thái nhân tình, trước những nỗi đau riêng Người ta cứ phán xét điềm nhiên Và điềm nhiên người ta buộc tội Chẳng cần biết ai là người có lỗi Những miệng đời kết án đến ngàn năm * Đã qua hết nửa đời cát bụi Mới thấm câu bia đá thì mòn... (Sương Mai)