Mang tiếng quần là áo lượt đi làm doanh nghiệp tư nhân, nhưng vợ tôi
chưa bao giờ phải đóng góp vào chi tiêu gia đình. Cả nhà tôi chỉ trông
vào doanh thu của cửa hàng nông sản. Khi tôi hỏi đến lương, vợ tôi chỉ bảo lương thấp, không đủ ăn trưa và
mua sắm cá nhân. Tôi cũng không quá quan trọng chuyện đó, mình tôi vẫn
đủ lo kinh tế gia đình. Đôi khi tôi cũng khó chịu với thói quen mua sắm phung phí của vợ, cô
ấy có đầy váy vóc nguyên mác chưa đụng tới và mỹ phẩm thì chất đống. Nhưng bù lại, cô ấy hoà đồng, phóng khoáng với gia đình bên nội và
khéo chăm con, nên tôi cũng chấp nhận được cái nọ mất cái kia. Cuộc sống
cứ thế trôi đi, cho đến một ngày nhà tôi bị bọn đòi nợ thuê đến "thăm". Họ bảo vợ tôi vay nóng, nợ cả gốc lẫn lãi đến hơn 500 triệu đồng. Tôi
không dám tin vào tai mình, tưởng có gì nhầm lẫn. Nhưng cảnh vợ tôi quỳ
lạy xin đám côn đồ thư thư cho vài hôm khiến tôi không thể không tin sự
thật choáng váng ấy. Tôi đuổi họ đi nhưng họ càng làm ồn, hàng xóm xúm lại ngoài cổng bàn
tán ầm ĩ, các con tôi ôm nhau sợ chết khiếp, còn mẹ già của tôi thì ôm
tim khóc đỏ mắt. Trước tình thế này, tôi đành ký xác nhận sẽ trả nợ sau
hai ngày. Hai ngày đó, tôi vét hết số vốn tích luỹ bấy nhiêu năm và chạy vạy mượn thêm người nhà mới đủ tiền trả nợ. Vợ tôi tất nhiên phải gánh chịu cơn thịnh nộ từ tôi. Cô ta chỉ khai
rằng muốn nhanh giàu nên hùn vốn kinh doanh với bạn rồi thua lỗ. Nhưng
khi tôi hỏi bạn nào, kinh doanh gì, có giấy tờ gì chứng minh thì trả lời
vòng vo, lảng tránh. Nợ thì đã trả xong, xót của thì cũng xót rồi nhưng nỗi hoài nghi
trong tôi chưa hề tan biến. Cô ta làm gì, với ai mà ra nông nỗi nợ nần
đến thế này. Cả một gia tài ra đi trong chốc lát mà cô ấy không có vẻ gì
cảm kích tôi, còn khó chịu ra mặt khi bị tôi chỉ trích. Chồng chạy vạy trả tiền đến bạc tóc mà vợ không một lời hỏi thăm,
không một lời giải thích rõ ràng. Giữa lúc ấy cô ta còn nhận ship về nhà
một thỏi son hàng hiệu. Điên tiết, tôi lấy thỏi son dí vào trán cô ấy
đến gãy nát thì bị chửi lại là “đồ khốn nạn”. Tôi có thể chấp nhận trả nợ cho vợ, nhưng không thể chấp nhận một kẻ
dối trá, vô ơn. Giờ tôi chỉ muốn ly hôn mà nhìn ba đứa con thơ, lòng tôi
lại quặn thắt.
Thời nay lắm kẻ “ngứa nghề” Việc mình không phải cũng đề, cũng truy M.iệng m.ồm chẳng để làm chi Để buôn, để thổi, để đi bao đồng Chả lo việc vợ việc chồng Mà lo thiên hạ, đèo bồng tứ thân… Thói đời đo đếm đong, cân Cũng vì có một chữ “Ngân” mà sầu Hỏi trong thiên hạ muôn màu Ai thời biết trước nghèo giàu hèn sang? Hỏi người trên khắp thế gian Đến khi nhắm mắt sẽ mang được gì? Cớ sao tranh cạnh nhất, nhì? Cớ sao tiếng bấc tiếng chì hại nhau? Cớ gì gieo oán cho sâu? Cớ gì th.âm đ.ộc những câu bôi người Cớ chi vu vạ những lời Biến không thành có, hại đời trung can… Thói đời thường lắm kẻ gian Khéo che mặt nạ ngụy trang tốt lành Đến khi lột xuống rõ rành Muộn màng hối tiếc cũng đành ngậm cay Người ơi! Chớ tưởng mình hay Hại người hôm trước…Hôm nay…Hại mình!!! Nguồn ảnh: Mape Academy Nguồn: ST #MennguyenCz #phattrienbanthan #phattrientuduy #tamlycuocsong
https://vnexpress.net/don-phuong-ly-hon-vi-me-chong-4419739.html Đọc bài: "Tìm cách đối phó mẹ chồng tương lai" tôi lại nhớ mình từng có một bà mẹ chồng khiến bản thân mệt mỏi. Tìm cách đối phó mẹ chồng tương lai 69 Khi kết hôn, tình yêu có chết đi? Đó là điều tôi luôn tự hỏi trước đây khi đêm nào gối cũng đẫm nước mắt vì chuyện nhà chồng. Tôi và anh quen nhau thời đi xuất khẩu lao động. Mấy năm cực khổ nơi xứ người khiến chúng tôi gắn bó và ngày trở về đã đi đến đám cưới lãng mạn. Ai cũng chúc phúc cho tôi vì có chồng giỏi giang, yêu thương vợ. Chỉ có điều tôi chưa có cơ hội gặp gỡ bên nhà anh để hiểu tính cách mọi người. Chồng dẫn tôi về giới thiệu hai lần và đám cưới diễn ra. Tôi cũng không nghe anh nói gì nhiều về bố mẹ, chỉ bảo bố mẹ thương con trai lắm nên khuyên tôi cứ thoải mái sống. Cưới xong chúng tôi mua nhà ở riêng, cách nhà bố mẹ chồng 20 km. Tiền cưới chúng tôi biếu lại bố mẹ chồng và mua thêm các trang thiết bị mới tiện nghi cho bố mẹ. Tôi mua tặng chiếc lap...
Nhận xét
Đăng nhận xét